MAGA, Trump và tham vọng can thiệp ngầm vào chính trị toàn cầu

Nguyễn Tuấn Đạt
Junior Analyst
Mỹ không còn là siêu cường cô lập như nhiều người vẫn tưởng. Dưới thời Trump và phong trào Maga, nước Mỹ vừa rút lui khỏi một số cam kết truyền thống, vừa tích cực can thiệp vào chính trị nội bộ các quốc gia khác theo cách đầy toan tính và ý thức hệ. Từ việc phớt lờ những cuộc xung đột nóng bỏng ở biên giới Ấn Độ – Pakistan đến việc dồn sự chú ý vào những vụ việc tưởng chừng nhỏ nhặt ở nước ngoài, Mỹ đang thể hiện một hình ảnh phức tạp, khó hiểu và đầy mâu thuẫn trên trường quốc tế. Vậy rốt cuộc, Mỹ đang đứng ở đâu trong bản đồ quyền lực toàn cầu?

JD Vance, phó tổng thống Mỹ trong 5 tháng qua, từng tuyên bố căng thẳng giữa Ấn Độ và Pakistan “về cơ bản không phải chuyện của chúng ta”. Thế nhưng, chính ông lại liên tục can thiệp vào chính trị của các quốc gia khác: từ việc thúc giục các chính trị gia Đức chấp nhận phe cực hữu làm đối tác điều hành, tới nhắc nhở lãnh đạo đảng Lao động Anh Keir Starmer về tự do ngôn luận, và cam kết bảo vệ tự do tôn giáo “cả trong và ngoài biên giới Mỹ”. Sự mâu thuẫn này cho thấy, trong khi Mỹ tuyên bố ưu tiên “nước Mỹ là trên hết” và tránh xa những cuộc xung đột phức tạp, thực tế chính quyền lại rất chú trọng đến việc ảnh hưởng và điều chỉnh các vấn đề chính trị, xã hội ở nhiều nơi trên thế giới, khiến người ta không khỏi đặt câu hỏi về bản chất thật sự của chính sách đối ngoại Mỹ hiện nay.
Phong trào Maga và Donald Trump từng được nhiều người xem là biểu tượng của chính sách “cô lập” nước Mỹ, tập trung ưu tiên lợi ích trong nước, tránh dính líu sâu vào các vấn đề quốc tế. Thế nhưng, thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Việc Trump chỉ trích thẳng thừng Tổng thống Nam Phi Cyril Ramaphosa ngay tại Phòng Bầu dục là minh chứng rõ nét cho sự can thiệp ngày càng sâu sắc của Mỹ vào các vấn đề thế giới, dù mang phong cách và mục đích khác biệt. Sự việc cũng phản ánh mâu thuẫn trong cách phương Tây tiếp cận các quốc gia ở Nam bán cầu – vừa tỏ ra tôn trọng nhưng lại có những hành xử mang dấu ấn thuộc địa và đạo đức giả. Điều này cho thấy, thay vì rút lui, Mỹ dưới thời Trump và Maga lại mở rộng phạm vi ảnh hưởng, không ngần ngại can thiệp vào những vấn đề ý thức hệ, tôn giáo và chính trị của các nước khác.
Mặc dù nhiều người vẫn gọi Donald Trump là chính trị gia theo chủ nghĩa cô lập, tuy nhiên thực tế lại chứng minh điều ngược lại. Trong nhiệm kỳ đầu tiên, ông không ngần ngại ra lệnh tấn công quân sự vào Syria hay cho ám sát một tướng cấp cao của Iran ngay trên đất nước thứ ba — những hành động can thiệp sâu sắc và quyết liệt trên trường quốc tế. Ngay cả John Major, cựu Thủ tướng Anh được kính trọng, cũng từng dùng từ “cô lập” để mô tả Trump. Thực chất, Trump không rút lui khỏi thế giới mà hành xử theo một cách riêng, với các can thiệp có chọn lọc, phức tạp và không theo truyền thống chủ nghĩa cô lập mà nhiều người vẫn nghĩ.
Việc gọi Mỹ dưới thời Trump là theo chủ nghĩa cô lập thực tế đánh giá thấp bản chất phức tạp của chính sách đối ngoại hiện nay. Chủ nghĩa cô lập vốn là một lựa chọn có thể chấp nhận được, nhất là với Mỹ – quốc gia duy nhất trên thế giới có lợi thế địa lý để thực hiện chiến lược này mà không đe dọa an ninh nội địa. Trong kịch bản đó, các đồng minh có thể tự xoay xở để bảo vệ mình, dù khó khăn. Tuy nhiên, Mỹ hiện nay không đơn thuần là rút lui mà còn có xu hướng phá hoại và làm suy yếu những đồng minh không cùng quan điểm ý thức hệ. Chính sách này tạo ra sự bất ổn và khiến nước Mỹ trở thành một đối tác khó đoán, thậm chí có thể gây tổn hại nghiêm trọng cho các liên minh truyền thống. Như vậy, gọi Mỹ là “cô lập” chỉ là cách nhìn đơn giản hóa vấn đề, không phản ánh được thực tế phức tạp đang diễn ra.
Phe cánh hữu cực đoan ở Mỹ hiện dành sự chú ý đặc biệt cho châu Âu — vùng đất vừa được xem là cái nôi của văn minh phương Tây vừa bị coi là đang suy thoái về mặt đạo đức và xã hội. Trước đây, chỉ một nhóm nhỏ bảo thủ quan tâm đến vấn đề này, lo ngại về sự giảm sút tôn giáo, tỷ lệ sinh thấp và dòng người nhập cư Hồi giáo. Tuy nhiên, giờ đây, sự quan tâm đó đã trở nên phổ biến và đan xen với một sự ngưỡng mộ có phần hơi “sến” khi họ tôn vinh các biểu tượng văn minh cổ đại như các cột Doric hay những câu châm ngôn triết học Khắc kỷ trên mạng xã hội. Dù sự pha trộn giữa chủ nghĩa dân tộc Kitô giáo và các biểu tượng ngoại giáo có vẻ kỳ lạ, nhưng không thể phủ nhận sự chân thành trong ý định “cứu vãn” châu Âu của họ. Đáng chú ý, tinh thần truyền giáo trong chính sách đối ngoại Mỹ vẫn chưa hề tắt, mà tiếp tục được thể hiện dưới những hình thức mới qua sự quan tâm sâu sắc của phong trào Maga với lục địa già.
Tại sao lại có mong muốn can thiệp này? Bởi vì đây là lĩnh vực hiếm hoi mà Mỹ có thể làm được, mà không tốn nhiều chi phí. Tỷ trọng sản lượng thế giới của Mỹ đã giảm đáng kể so với mức đỉnh mọi thời đại. Quân đội của nước này, từng vượt xa thế giới, giờ đây đối mặt với sự cạnh tranh gay gắt từ Trung Quốc. Ở hầu hết các khía cạnh “cứng”, Mỹ có ít ảnh hưởng đến thế giới hơn trước đây. Nhưng Phòng Bầu Dục vẫn là bục thuyết giảng lớn nhất trên Trái đất. Hầu hết các nền tảng mạng xã hội nơi ý tưởng và giá trị chiến đấu ngày nay đều là của Mỹ. Ngôn ngữ mà phần lớn điều này được thực hiện rất phù hợp với một cường quốc nói tiếng Anh.
Dưới thời Trump, Mỹ ngày càng sử dụng chính trị truyền thông và tuyên truyền như một công cụ để can thiệp vào nội bộ các quốc gia khác. Việc thao túng dư luận và chính trị nội bộ nước ngoài đôi khi có thể mang lại kết quả, nhưng ngay cả khi thất bại, đó vẫn là trò chơi quyền lực mềm hấp dẫn, ít rủi ro và chi phí. Trong khi Trump có xu hướng tập trung vào các hành động cụ thể như ký kết thỏa thuận hay tổ chức sự kiện, các nhân vật như Vance hay Elon Musk lại lớn lên trong thời đại mà chính trị hòa quyện với truyền thông và bình luận, nơi việc chọn đứng về một phía và gửi đi tín hiệu chính trị trở nên quan trọng hơn kết quả thực tế. Việc Mỹ lên tiếng ủng hộ nông dân da trắng ở Nam Phi dù không có nhiều hành động cụ thể là một minh chứng cho chiến lược này, nhằm gửi thông điệp chính trị và củng cố ảnh hưởng trên trường quốc tế.
Trong thế giới hiện đại, khái niệm về một nước Mỹ hoàn toàn “cô lập” theo kiểu truyền thống gần như không còn tồn tại. Với tài sản và lợi ích trải rộng toàn cầu trong nhiều thập kỷ, giới lãnh đạo Mỹ gần như không thể đứng ngoài các vấn đề quốc tế. Tuy nhiên, điều đáng lo ngại là liệu những người cầm quyền hiện nay có đủ hiểu biết và khả năng để quản lý vai trò ngày càng phức tạp này hay không. Phát biểu của Vance rằng London “không còn cảm thấy hoàn toàn là nước Anh nữa” phản ánh sự bối rối trước những biến đổi xã hội mà ông ta không hiểu rõ. Đáng chú ý, Mỹ vẫn thường phán xét các quốc gia khác về tự do ngôn luận, dù chính họ có một Tu chính án thứ nhất độc đáo mà không quốc gia nào khác sở hữu. Lời than thở “Chúng ta nhớ những người theo chủ nghĩa cô lập biết bao” không chỉ là tiếng vọng từ châu Âu, mà có thể trở thành cảm giác mà chính người Mỹ sẽ phải đối mặt trong tương lai, khi nhận ra sự phức tạp của vai trò siêu cường trên trường quốc tế.
Financial Times