Mở cửa phiên Á: Tài sản trú ẩn hưởng lợi, giá dầu tăng phi mã nhưng chưa gióng lên hồi chuông báo động

Diệu Linh
Junior Editor
Hợp đồng tương lai mở đầu tuần với đà giảm nhẹ nhưng nhanh chóng ổn định, trong khi giá dầu thô biến động theo tin tức căng thẳng Trung Đông nhưng chưa bùng phát thật sự. Vàng tăng giá do rủi ro địa chính trị, đồng yên mất vị thế trú ẩn an toàn, còn đồng đô la yếu dần giữa bối cảnh tài chính toàn cầu phức tạp và nguy cơ leo thang xung đột vẫn còn ở phía trước.

Bảng hợp đồng tương lai mở cửa như một phát súng vang vọng trong hành lang đá cẩm thạch — sắc nét, rõ ràng nhưng chưa gây hỗn loạn. E-minis giảm 1% ngay từ đầu, mất khoảng 60 điểm trước khi các nhà giao dịch kịp phản ứng, nhưng nhanh chóng tìm được điểm tựa và mua vào thận trọng khi giá tiếp tục điều chỉnh. Đây không phải dấu hiệu hoảng loạn hay đầu hàng, mà là một bước điều chỉnh hợp lý khi thị trường đang chờ đợi bước tiếp theo.
Dầu thô lại diễn biến đúng “bản năng” vốn có của nó khi căng thẳng Trung Đông âm ỉ: tăng mạnh trước tin tấn công bằng máy bay B-2, rồi quay đầu giảm trở lại. Phản ứng ban đầu mang tính cảm xúc và theo quán tính thị trường, nhưng đà giảm cho thấy các nhà giao dịch đã cân nhắc kỹ lưỡng hơn khi nhận ra Tehran chưa đóng Eo biển Hormuz. Biểu đồ hiện có vẻ giống giao dịch trong vùng giá ổn định hơn là một cú bứt phá rõ ràng — dầu dao động quanh ngưỡng $79 trước khi kéo về mức hỗ trợ $77.
Vàng, biểu tượng truyền thống của sự lo lắng, không ngừng tăng giá — như một tín hiệu cảnh báo trước một đợt bán tháo chớp nhoáng nhưng đầy tiềm năng, khi rủi ro địa chính trị cuối cùng cũng mang lại lý do thuyết phục để kim loại quý này tăng tốc. Tiếng trống chiến tranh luôn thu hút dòng tiền đổ vào vàng, và vụ tấn công B-2 cuối tuần vừa qua là hồi chuông cảnh báo mạnh mẽ. Tuy nhiên, đà tăng có dấu hiệu suy giảm khi thị trường bắt đầu đánh giá lại: lời đe dọa từ Iran nhiều tiếng “sủa” hơn là “cắn”.
JPY, vốn bị ảnh hưởng bởi sự phụ thuộc vào dầu nhập khẩu cùng mức nợ công tương đương 200% GDP, đang dần mất vị thế là nơi trú ẩn an toàn. Trong bối cảnh nguy cơ xung đột ở Trung Đông có thể gây sốc năng lượng, đồng yên giờ đây giống như một gánh nặng được khoác lớp áo trú ẩn. Khi bất ổn năng lượng trở thành chất xúc tác đẩy lạm phát tăng cao, không ai muốn giữ tiền trong một đồng tiền có nguy cơ sụp đổ nếu Ngân hàng Trung ương Nhật (BOJ) mắc sai lầm trong chính sách.
USD cố gắng thể hiện sức mạnh — một phản xạ thường thấy khi tâm lý rủi ro hạ nhiệt — nhưng thiếu đi sự thuyết phục thực sự. Điều này là tín hiệu cảnh báo: vị thế “nơi trú ẩn an toàn số một thế giới” của đồng bạc xanh đang dần lung lay, bị ảnh hưởng bởi sự mở rộng tài khóa và bế tắc chính trị tại Washington. Đô la vẫn là “chiếc áo sạch nhất” trong giỏ tài sản rủi ro khi có cú sốc dầu mỏ, nhưng khi không có cú sốc đó, sức hút của nó đang giảm. Các nhà giao dịch không còn đổ xô mua đồng USD mạnh; thay vào đó, họ bán dần các nhịp tăng của đô la và tích trữ EUR/USD như thể đó là biến động giảm rủi ro tiếp theo, một lời nhắc rằng ánh hào quang của đồng bạc xanh ngày càng mờ nhạt.
Còn về Iran? Không thể đánh giá thấp sự kiện cuối tuần này—Washington đã vượt qua ranh giới địa chính trị quan trọng. Đây không phải một cuộc tấn công nhỏ lẻ, mà là tín hiệu rõ ràng. Tuy nhiên, thị trường vẫn giữ thái độ thận trọng, chờ đợi bước đi tiếp theo từ Tehran. Một cuộc trả đũa quy mô lớn nhằm vào tài sản Mỹ sẽ thay đổi hoàn toàn cục diện thị trường tài chính. Nếu Tehran thực sự đóng cửa Eo biển Hormuz — không chỉ là một động thái chiến lược mà còn là một nước cờ mạo hiểm cao — lượng dầu vận chuyển qua tuyến đường này, chiếm gần một phần ba tổng sản lượng toàn cầu, sẽ bị bóp nghẹt. Dầu thô vượt mốc $90 sẽ chỉ là bước đầu; giá có thể vọt lên $120, kéo theo đà tăng mạnh cho đồng đô la.
Địa chính trị không phải là kinh tế vĩ mô — nó không dựa trên mô hình mà xoay quanh các kịch bản “nếu-thì”. Các nhà giao dịch hiểu rằng việc giá dầu tăng là kịch bản kinh điển, nhưng sự điều chỉnh giảm cũng không kém phần quan trọng. Đây không phải việc định giá các vụ tấn công, mà là cân nhắc xác suất và khả năng phản ứng không đoán trước được.
Hiện tại, tỷ lệ đóng cửa Eo biển Hormuz trên Polymarket ở mức 31%.
Iran sẽ có mạo hiểm với “dây cứu sinh” kinh tế của chính mình? Họ có thể khiến Trung Quốc, nước nhập khẩu dầu lớn nhất thế giới, rơi vào cuộc khủng hoảng năng lượng? Họ có kích động phản ứng dữ dội từ các quốc gia vùng Vịnh đang cạn kiệt tài chính và không thể dễ dàng vận chuyển dầu thô qua đường biển? Việc chặn Eo biển sẽ đẩy giá dầu tăng cao, nhưng sẽ không ảnh hưởng mạnh đến Mỹ, quốc gia độc lập năng lượng nhờ dầu đá phiến, mà tác động lớn hơn sẽ là châu Á và châu Âu — những khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề từ xung đột.
Cho đến khi có thêm các tín hiệu leo thang chiến tranh, thị trường vẫn lơ lửng trong “sương mù chiến tranh” — nơi hợp đồng tương lai biến động, dầu thô âm ỉ, vàng bám sát tin tức chiến sự, và đồng đô la tìm kiếm sự ổn định trong một bối cảnh bất ổn giá dầu toàn cầu. Chỉ cần một bước sai lầm từ Tehran, mọi tính toán thị trường sẽ phải được định giá lại ngay lập tức. Vì vậy, các nhà giao dịch có thể sẽ tiếp tục duy trì các biện pháp phòng ngừa rủi ro trên thị trường dầu mỏ cho đến khi có dấu hiệu rõ ràng về một lối thoát hòa bình.
fxstreet